Một
thứ đặc trưng không lẫn vào đâu của mùa thu – gió heo may. Từng cơn gió
không rít, không thét gào như gió mùa Đông Bắc, không ẩm ướt như gió mùa
xuân, không nóng như gió mùa hạ, mà man mác, nhè nhẹ riêng biệt. Không
hiểu sao tôi lại yêu gió heo may đến thế! Yêu nhiều lắm, nhưng cũng vừa
đủ để người khác yêu thêm. Cơn gió ấy, nó thích chơi đùa cùng cành
phượng tàn hoa đang ra quả. Nó thích lùa vào tóc người thiếu nữ thanh
thanh, mang hương tóc ngọc lan vào lòng tôi. Nhưng nó thích nhất là uốn
mình qua gánh hàng hoa của các chị mỗi buổi sáng tinh mơ nhịp bước chân
vào phố.
Nhắc đến mùa thu là không ai quên được ngày tựu trường – cái ngày mà tuổi học trò luôn mong ước. Ấy là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ. Tiếng chim hót báo hiệu đã hết mùa vui chơi, quay trở về với vòng tay bạn bè và thầy cô. Ra trường, đứa nào cũng tíu tít kể về mùa hè bất tận của mình. Và ở một góc nào đó, trái hẳn với sự ồn ã kia, các em lớp Một đang ngỡ ngàng, lo sợ. Đó là sự khởi đầu cho một nụ cười mới tại một ngôi trường mới. Nụ cười ấy mới dễ thương làm sao!
Nhắc đến mùa thu là không ai quên được ngày tựu trường – cái ngày mà tuổi học trò luôn mong ước. Ấy là lúc nắng dịu dàng không đâu cho đủ. Tiếng chim hót báo hiệu đã hết mùa vui chơi, quay trở về với vòng tay bạn bè và thầy cô. Ra trường, đứa nào cũng tíu tít kể về mùa hè bất tận của mình. Và ở một góc nào đó, trái hẳn với sự ồn ã kia, các em lớp Một đang ngỡ ngàng, lo sợ. Đó là sự khởi đầu cho một nụ cười mới tại một ngôi trường mới. Nụ cười ấy mới dễ thương làm sao!